Đông Phương Sóc là ai? Có công trạng và tài năng gì? Giống ai ở Việt Nam
Đông Phương Sóc là ai? Có công trạng và tài năng gì?
Đông Phương Sóc (東方朔, khoảng 161 TCN – 93 TCN) là một nhân vật nổi tiếng thời Tây Hán (Trung Quốc), dưới triều Hán Vũ Đế. Ông vừa là văn thần, vừa là nhà văn – học giả, lại nổi tiếng với tính khôi hài, châm biếm, nên trong văn hóa Trung Hoa thường được xem là “người cười trong triều đình” (kiểu như vai trò của cận thần khôi hài để khuyên can vua).
Tiểu sử khái lược
-
Quê quán: Bình Nguyên, nay thuộc Sơn Đông (Trung Quốc).
-
Vào triều nhờ thi cử, nổi tiếng thông minh và dí dỏm.
-
Được Hán Vũ Đế trọng dụng, nhưng phần nhiều không giữ chức vụ quá cao, thường làm Thượng thư Lang, Trung Lang tướng…
-
Tính tình cởi mở, thích châm biếm nhẹ nhàng để khuyên răn vua, đôi khi được coi như quân sư kiểu hài hước.
Công trạng và đóng góp
-
Về văn học và tư tưởng
-
Là một trong những tác giả tiêu biểu thời Tây Hán, được cho là có viết Đáp khách nan và nhiều tác phẩm châm biếm, khuyên răn.
-
Tạo dựng hình tượng “trí giả khôi hài” trong lịch sử Trung Hoa, về sau trở thành mẫu hình nhân vật trong văn học dân gian và hí kịch.
-
-
Trong chính trị và lịch sử
-
Đông Phương Sóc không phải là đại thần quân sự hay chính trị có công lao trực tiếp như Trương Khiên, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh.
-
Công lớn nhất của ông là làm dịu bớt tính cứng rắn, bạo liệt của Hán Vũ Đế bằng lời nói dí dỏm nhưng sâu sắc, giúp vua bớt nhiều quyết định cực đoan.
-
Ghi chép trong Hán Thư cho thấy ông từng nhiều lần can gián vua, dù không phải lúc nào cũng được nghe theo.
-
-
Ảnh hưởng văn hóa – dân gian
-
Trong văn hóa dân gian, ông trở thành biểu tượng của trí tuệ pha trò, giống như “Gia Cát Lượng hài hước”.
-
Được xem như một trong ba “thần cười” nổi tiếng trong truyền thống Trung Hoa (cùng với Tế Công và Tô Đông Pha).
-
👉 Tóm lại: Đông Phương Sóc không lập chiến công hay công trạng trị quốc to lớn, nhưng lại để lại dấu ấn văn hóa và tinh thần – người trí giả dùng tiếng cười và sự hài hước để can gián quân vương. Nhờ đó, tên tuổi ông sống mãi trong lịch sử và văn hóa Trung Quốc.
CÁC GIAI THOẠI VỀ ĐÔNG PHƯƠNG SÓC
Đông Phương Sóc nổi tiếng vì vừa thông minh, vừa khôi hài, thường dùng cách nói dí dỏm để khuyên can Hán Vũ Đế. Trong Hán Thư và dân gian lưu truyền nhiều giai thoại. Tôi kể vài chuyện tiêu biểu nhé:
1. “Ăn đào trong cung” 🍑
Một lần Hán Vũ Đế thưởng cho Đông Phương Sóc một quả đào ngon quý hiếm. Sóc không ăn một mình mà ăn xong còn giữ lại hột, đem ra trồng. Người ta hỏi:
-
“Ăn đào rồi, giữ hột làm gì?”
Ông đáp: -
“Ta muốn gieo xuống đất để năm sau có nhiều quả đào, dâng hết cho bệ hạ!”
👉 Ý tứ: tỏ lòng trung thành, song cũng hàm ý châm biếm sự tham lam, hưởng thụ của vua (vì vua vốn ưa của ngon vật lạ).
2. “Xin làm thần bất tử”
Hán Vũ Đế rất mê tiên thuật, mong tìm thuốc trường sinh. Một hôm vua hỏi:
-
“Khanh có muốn làm tiên không?”
Đông Phương Sóc liền đáp: -
“Thần nguyện làm tiên, nhưng xin bệ hạ cũng phong cho thần chức vụ như hiện tại trong triều.”
👉 Câu trả lời vừa hợp ý vua, vừa châm biếm việc nhà vua mê tín và ham quyền lực.
3. “Lấy trộm quả đào”
Có chuyện kể trong hậu cung có cây đào tiên, vua rất quý, cấm mọi người hái. Một lần Sóc lén hái ăn, bị bắt được. Vua tức giận, hỏi tội. Sóc bình thản tâu:
-
“Thần vốn là người trung thành, nay được ăn đào của vua thì như nhận ân huệ lớn, đâu dám coi là trộm!”
👉 Vua nghe xong bật cười, tha tội.
(Điều này thể hiện tài ứng biến và khiếu hài hước “chết đến nơi vẫn cười” của ông).
4. “Đông Phương Sóc – người khổng lồ 9 thước 2”
Tương truyền ông cao hơn 2 mét, tướng mạo khác thường. Khi mới vào triều, tự tiến cử bằng cách dâng lên vua bản tự thuật dài hàng vạn chữ, liệt kê hết tài năng văn võ của mình. Hán Vũ Đế thấy kỳ lạ, ban cho chức quan nhỏ để thử thách. Sau nhờ trí tuệ và tính khôi hài mà được vua ngày càng trọng dụng.
5. “Trí giả pha trò”
Trong triều, mỗi khi vua nổi giận với quần thần, Đông Phương Sóc thường đứng ra đùa cợt, kể chuyện cười, khiến vua bật cười, từ đó giảm bớt cơn thịnh nộ.
👉 Nhờ thế ông được gọi là “Trí giả khôi hài” – người dùng nụ cười để giữ yên triều chính.
📌 Như vậy, Đông Phương Sóc để lại ấn tượng không phải nhờ công lớn đánh trận hay trị quốc, mà nhờ trí tuệ hóm hỉnh, dám nói thẳng bằng cách hài hước – vừa làm vua vui, vừa nhắc nhở vua không sa đà vào sai lầm.
ĐÔNG PHƯƠNG SÓC CÓ PHẢI LÀ ÔNG THỌ?
Nhiều tài liệu dân gian Trung Hoa thực sự gắn Đông Phương Sóc với hình tượng Ông Thọ (Thọ tinh – Shouxing, Nam Cực Tiên Ông), vị thần tượng trưng cho sự trường thọ trong bộ Tam đa: Phúc – Lộc – Thọ.
Vì sao Đông Phương Sóc được coi là hình mẫu của Ông Thọ?
-
Gắn với Hán Vũ Đế và tiên thuật
-
Hán Vũ Đế mê tín, ham tìm thuốc tiên, thường hỏi Đông Phương Sóc về “thuốc trường sinh”.
-
Sóc hay pha trò, ví mình là “tiên trên trời xuống”, sống rất thọ (theo sử sách, ông thọ hơn 90 tuổi – một tuổi thọ cao bất thường thời đó).
-
-
Hình tượng trong dân gian
-
Sau khi mất, dân gian tôn ông là “Nam Cực Tiên Ông” – tức Ông Thọ trong tín ngưỡng Đạo giáo.
-
Nhiều tranh, tượng vẽ Ông Thọ với trán dô cao, râu dài bạc trắng, tay cầm quả đào tiên – đều gắn với các giai thoại về Đông Phương Sóc “ăn đào tiên” hay “ăn trộm đào trong cung”.
-
-
Truyền thuyết dung hợp
-
Trong văn hóa dân gian, nhiều nhân vật lịch sử sau được “thần thoại hóa”. Giống như Tào Tháo trong Tam quốc bị biến thành vai “gian hùng”, thì Đông Phương Sóc được biến thành tiên thọ trường sinh, mang nét hài hước, trí tuệ.
-
📌 Kết luận:
Đúng, Đông Phương Sóc thường được xem là hình mẫu nhân gian hóa của Ông Thọ trong tín ngưỡng Tam Đa (Phúc – Lộc – Thọ) của Trung Quốc. Tuy nhiên, đây là sự thần thoại hóa về sau, chứ sử sách chính thống (Hán Thư) chỉ ghi ông là văn thần dí dỏm, không nhắc đến việc ông là thần thọ.
SO SÁNH ĐÔNG PHƯƠNG SÓC VỚI CÁC TRÍ GIẢ VIỆT NAM
Đông Phương Sóc là điển hình của trí giả khôi hài: không trực diện đấu tranh mà dùng tiếng cười, lời nói dí dỏm để “cảnh tỉnh” vua. Trong lịch sử Trung Hoa và Việt Nam cũng có những nhân vật tương tự.
1. Trung Hoa
🟢 Đông Phương Sóc (161 TCN – 93 TCN) – thời Hán Vũ Đế
-
Dùng hài hước, dí dỏm để can gián, làm vua bớt nóng giận và giảm những quyết định cực đoan.
-
Không có công lao quân sự lớn, nhưng được nhớ vì trí tuệ pha trò.
🟢 Đổng Phụng (董奉) – thời Tam Quốc, Đông Ngô
-
Là danh y giỏi, tính tình kỳ lạ, hay nói đùa, có lần giả vờ không nhận vàng bạc của bệnh nhân mà bắt họ trồng cây ăn quả để trả ơn.
-
Không trực tiếp can vua, nhưng cũng được dân gian hóa thành một “dị nhân trí tuệ pha trò” giống Đông Phương Sóc.
🟢 Tế Công (濟公, 1130–1207, Nam Tống)
-
Là hòa thượng, nổi tiếng điên – cười – châm biếm.
-
Dù không phải quan trong triều, nhưng cũng dùng lối “hành xử kỳ dị, pha trò” để vạch ra cái xấu, bảo vệ dân.
-
Dân gian Trung Hoa coi Tế Công và Đông Phương Sóc đều là “thần cười” có trí tuệ.
2. Việt Nam
🟢 Trạng Quỳnh (thế kỷ 18, thời Lê – Trịnh)
-
Dân gian Việt Nam coi ông là “trí giả khôi hài” tiêu biểu.
-
Dùng chuyện cười, mưu mẹo để châm biếm chúa Trịnh, quan lại tham lam, và thậm chí cả sứ Tàu.
-
Tương tự Đông Phương Sóc: không nắm quyền cao, nhưng dùng miệng lưỡi hóm hỉnh để can gián, chế nhạo bất công.
🟢 Trạng Lợn (cũng dân gian, đối lập với Trạng Quỳnh)
-
Nhân vật nửa thật nửa hư, hay pha trò ngốc nghếch nhưng ẩn ý.
-
Vai trò giống “hề” trong cung đình, góp phần tạo tiếng cười để gián tiếp khuyên răn.
🟢 Nguyễn Công Trứ (1778–1858)
-
Là danh thần triều Nguyễn, giỏi thơ ca.
-
Trong các bài hát nói, ông thường dùng giọng châm biếm hóm hỉnh để nói về danh – lợi, quan trường, thậm chí để tự nhắc nhở vua quan.
-
Khác Đông Phương Sóc ở chỗ ông có thực quyền, công trạng to lớn, nhưng điểm chung là thích lấy thơ – tiếng cười – dí dỏm làm công cụ.
🔎 So sánh chung
Đặc điểm | Đông Phương Sóc (TQ) | Trạng Quỳnh (VN) | Nguyễn Công Trứ (VN) | Tế Công (TQ) |
---|---|---|---|---|
Vị trí | Văn thần nhỏ dưới Hán Vũ Đế | Trí thức dân gian, gần gũi chúa Trịnh | Đại thần triều Nguyễn | Hòa thượng dân gian hóa |
Cách thức | Hài hước, ứng đối nhanh | Chuyện cười, mưu mẹo | Thơ ca, châm biếm | Điên cuồng giả vờ, cười châm biếm |
Mục đích | Can gián vua, làm vua bớt nóng | Chế giễu bất công, chống sứ Tàu | Phê phán xã hội, quan trường | Bảo vệ dân, phê phán tham quan |
Ảnh hưởng | Thành hình tượng Ông Thọ trong dân gian | Thành truyện cười dân gian Việt Nam | Thơ văn lưu truyền, biểu tượng khí phách | Thành nhân vật huyền thoại, phim ảnh |
📌 Kết luận:
-
Trung Hoa có Đông Phương Sóc, Tế Công → “trí giả pha trò để răn dạy”.
-
Việt Nam có Trạng Quỳnh, Nguyễn Công Trứ → vừa châm biếm, vừa có lúc trực diện phê phán quyền lực.
👉 Đông Phương Sóc và Trạng Quỳnh đặc biệt giống nhau: không quyền cao, nhưng tiếng cười và trí tuệ của họ khiến vua chúa cũng phải nể.