Thiệt hại trong trận Thành cổ Quảng Trị (1972) thế nào?
Thiệt hại trong trận Thành cổ Quảng Trị (1972) thế nào?
Tại sao Mỹ không sử dụng bom hạt nhân tại Việt Nam?
Thiệt hại trong trận Thành cổ Quảng Trị (1972) là cực kỳ lớn, được coi là một trong những trận đánh ác liệt và đẫm máu nhất trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Có thể tóm tắt như sau:
1. Phía Quân Giải phóng
-
Hy sinh: Ước tính khoảng 10.000 – 15.000 chiến sĩ đã ngã xuống chỉ trong 81 ngày đêm (28/6 – 16/9/1972).
-
Nguyên nhân thương vong lớn:
-
Quân Sài Gòn và Mỹ dồn hỏa lực khủng khiếp: trung bình 20.000 quả đạn pháo/ngày, có ngày lên đến 70.000 quả.
-
Hơn 300.000 tấn bom đạn được trút xuống khu vực Thành cổ và sông Thạch Hãn, trong đó có cả B-52 và hải pháo từ ngoài biển.
-
Lực lượng Quân Giải phóng phải cố thủ trong khu vực chỉ khoảng 3 km², nên thương vong tập trung, cực kỳ ác liệt.
-
-
Rất nhiều chiến sĩ hy sinh khi vượt sông Thạch Hãn tiếp viện, để lại câu thơ nổi tiếng:
“Đò lên Thạch Hãn xin chèo nhẹ,
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm.”
2. Phía Quân đội Sài Gòn
-
Thương vong ước tính khoảng 25.000 – 30.000 người (bao gồm chết, bị thương và mất tích).
-
Hàng nghìn xe tăng, pháo binh, máy bay và khí tài bị hư hỏng, bắn rơi hoặc phá hủy.
-
Dù chiếm lại được Thành cổ và thị xã Quảng Trị, nhưng phải trả giá bằng một chiến dịch hao binh tổn tướng, khiến tinh thần suy giảm.
3. Ý nghĩa của sự hy sinh
-
Thành cổ Quảng Trị trở thành nghĩa trang không bia mộ, nơi “mỗi tấc đất là một tấc máu”.
-
Hy sinh to lớn của bộ đội và thanh niên xung phong đã tạo ra biểu tượng bi tráng của 81 ngày đêm, góp phần vào thắng lợi chiến lược buộc Mỹ phải ký Hiệp định Paris 1973.
👉 Tóm lại:
-
Quân Giải phóng: hy sinh 10.000–15.000 người.
-
Quân đội Sài Gòn: thương vong khoảng 25.000–30.000 người.
-
Bom đạn trút xuống Thành cổ: >300.000 tấn, biến nơi đây thành một trong những “tọa độ lửa” khốc liệt nhất thế kỷ 20.

