Bài học từ các nước thành công và các nước thất bại. Làm thế nào để quản lý tốt học sinh sinh viên?
Đúng là trong lịch sử, nhiều cuộc cách mạng, phong trào phản kháng đều bùng nổ từ giới thanh niên – học sinh – sinh viên. Đây là lực lượng trẻ, đầy nhiệt huyết, ham cái mới, dễ tiếp nhận tư tưởng tiến bộ, nhưng nếu không được định hướng tốt cũng dễ bị lợi dụng hoặc cực đoan.
Mình chia làm 2 vế: bài học thành công – thất bại và cuối cùng là giải pháp cho Việt Nam.
1. Bài học từ các nước thành công
-
Singapore: Thanh niên được đưa vào hệ thống giáo dục gắn liền với thực tiễn, kỷ luật cao, đồng thời có các phong trào thanh niên – sinh viên gắn với mục tiêu quốc gia (Youth Corps, National Service). Chính phủ vừa tạo cơ hội phát triển – vừa quản lý bằng định hướng giá trị.
-
Hàn Quốc: Thay vì để thanh niên chỉ phản kháng, Nhà nước biến sức trẻ thành động lực phát triển kinh tế – văn hóa (K-pop, startup, công nghệ). Thanh niên được khuyến khích sáng tạo trong khuôn khổ yêu nước.
-
Trung Quốc: Dùng Đoàn Thanh niên Cộng sản làm cánh tay nối dài của Đảng, vừa đào tạo cán bộ kế cận, vừa “giữ nhịp” cho thanh niên thông qua các phong trào (tình nguyện, công nghệ, khởi nghiệp).
-
Nhật Bản, Đức: Giáo dục thanh niên bằng tinh thần kỷ luật, trách nhiệm xã hội, gắn với nghề nghiệp. Tinh thần yêu nước không chỉ bằng khẩu hiệu mà bằng hệ thống phúc lợi, cơ hội công bằng cho người trẻ.
2. Bài học từ các nước thất bại
-
Một số nước Trung Đông (Mùa xuân Ả Rập): Thanh niên thất nghiệp, bức xúc xã hội, thiếu niềm tin vào chính quyền → bùng nổ phong trào sinh viên – mạng xã hội dẫn đến bạo loạn, lật đổ nhưng sau đó lại rơi vào hỗn loạn.
-
Liên Xô trước 1991: Thanh niên, trí thức dần xa rời lý tưởng XHCN do mất niềm tin, dẫn đến làn sóng cải tổ vượt kiểm soát.
-
Một số nước Mỹ Latinh: Phong trào sinh viên trở thành nòng cốt cho bất ổn chính trị vì chính phủ không tạo kênh hợp pháp cho họ thể hiện chính kiến.
3. Giải pháp để quản lý – dẫn dắt tốt học sinh, sinh viên ở Việt Nam
🔑 Nguyên tắc: “Quản lý bằng niềm tin và định hướng, không chỉ bằng cấm đoán”.
-
Giáo dục – Định hướng: Đưa lý tưởng sống, trách nhiệm công dân, lịch sử dân tộc vào chương trình học một cách sinh động, gắn với thực tế (chứ không giáo điều).
-
Cơ hội – Phát triển: Thanh niên cần được trao không gian khởi nghiệp, nghiên cứu, tham gia các phong trào xã hội. Có cơ hội, họ sẽ ít bị lôi kéo bởi tư tưởng cực đoan.
-
Tham gia – Đối thoại: Tạo cơ chế để học sinh, sinh viên bày tỏ ý kiến (CLB, diễn đàn, hội nghị đối thoại với lãnh đạo). Khi tiếng nói được lắng nghe, sự phản loạn giảm bớt.
-
Mạng xã hội – Công nghệ: Quản lý nhưng không cấm đoán cực đoan. Cần lực lượng định hướng trên không gian mạng (KOLs tích cực, diễn đàn chính thống hấp dẫn).
-
Bồi dưỡng cán bộ trẻ: Biến sinh viên ưu tú thành cán bộ Đoàn – Hội, qua đó vừa quản lý vừa rèn luyện thế hệ kế cận cho đất nước.
👉 Nói ngắn gọn: Nếu một đất nước biết biến năng lượng trẻ thành động lực phát triển (như Hàn, Singapore), thì thành công. Nếu để thanh niên thất nghiệp, mất niềm tin, bị bỏ rơi, thì họ trở thành mầm mống phản loạn (như Trung Đông, Liên Xô).