1. Bài học từ Singapore (HDB – Housing & Development Board)
Singapore thành công nhờ biến nhà ở xã hội (HOS) thành nền tảng quốc gia thay vì phúc lợi nhỏ lẻ:
-
Nhà nước là nhà phát triển chính: HDB trực tiếp quy hoạch, xây dựng, quản lý và bán lại cho người dân.
-
Đất công chiếm ~90% → Nhà nước dễ dàng triển khai dự án quy mô lớn.
-
Tài chính minh bạch: Người dân dùng quỹ hưu trí (CPF) để trả góp → giảm áp lực ngân sách.
-
Chính sách sở hữu lâu dài: Hầu hết HDB là leasehold 99 năm → vừa đảm bảo sở hữu, vừa tránh tích tụ vĩnh viễn gây đầu cơ.
-
Đồng bộ quy hoạch: Mỗi khu HDB không chỉ là nhà ở, mà có trường học, công viên, trạm MRT, siêu thị, tạo thành một thành phố vệ tinh.
-
Kiểm soát giá bán: HDB định giá sát thu nhập trung bình, đồng thời giới hạn việc bán lại để chống đầu cơ.
Kết quả: hơn 80% dân Singapore sống trong HDB, trong đó 90% sở hữu căn hộ của mình.
2. Thực trạng Việt Nam
-
Thiếu quỹ đất sạch: Nhiều dự án nhà ở xã hội (NOXH) vướng giải phóng mặt bằng.
-
Doanh nghiệp không mặn mà: Lợi nhuận trần chỉ 10%, thủ tục rườm rà, vốn vay ưu đãi khó tiếp cận.
-
Người dân khó tiếp cận: Điều kiện xét duyệt phức tạp, nhiều đối tượng cần nhưng không thỏa mãn tiêu chuẩn.
-
Quy hoạch thiếu đồng bộ: Một số NOXH xa trung tâm, thiếu tiện ích, dẫn đến “nhà ở thì có, người không muốn ở”.
3. Làm thế nào để có 1 triệu căn NOXH đến 2030?
Để Việt Nam đạt mục tiêu này (đã từng được Chính phủ đặt ra), cần một chiến lược kiểu “HDB Việt Nam”:
a) Về thể chế
-
Thành lập Cơ quan Nhà ở Quốc gia giống HDB, thay vì giao manh mún cho từng địa phương.
-
Ban hành Luật Nhà ở Xã hội riêng, tách khỏi Luật Nhà ở chung để tránh chồng chéo.
-
Quy hoạch đô thị vệ tinh với NOXH là hạt nhân, tích hợp giao thông công cộng.
b) Về đất đai
-
Trích 30–40% quỹ đất đô thị mới dành riêng cho NOXH, gắn với hạ tầng đồng bộ.
-
Nhà nước tạo quỹ đất sạch và giao cho HDB Việt Nam hoặc doanh nghiệp xây dựng.
c) Về tài chính
-
Cho phép người mua dùng BHXH/Quỹ tiết kiệm nhà ở (mô hình tương tự CPF).
-
Ngân hàng chính sách xã hội mở rộng hạn mức tín dụng ưu đãi lãi 4–5%.
-
Nhà nước phát hành trái phiếu NOXH để huy động vốn dài hạn.
d) Về phát triển dự án
-
Áp dụng chuẩn xây dựng công nghiệp hóa (prefab, modul) để giảm 15–20% chi phí.
-
Khuyến khích hợp tác công – tư (PPP), Nhà nước hỗ trợ đất & hạ tầng, doanh nghiệp thi công.
-
Mỗi tỉnh/thành cần có ít nhất 1 khu NOXH kiểu mẫu, đầy đủ dịch vụ, để tạo niềm tin.
e) Về phân phối & quản lý
-
Xây dựng hệ thống xét duyệt điện tử minh bạch (tránh “xin – cho”).
-
Giới hạn chuyển nhượng 10 năm để chống đầu cơ.
-
Cho phép thuê – mua, trả góp dài hạn 15–25 năm phù hợp với người thu nhập thấp.
4. Con số ước tính
-
Nếu trung bình mỗi căn NOXH 40–60 m², chi phí xây dựng khoảng 10–12 triệu/m², tổng vốn cần cho 1 triệu căn ≈ 500–600 nghìn tỷ VND (~20–24 tỷ USD).
-
Nguồn vốn:
-
30% ngân sách + trái phiếu nhà ở.
-
40% huy động doanh nghiệp.
-
30% từ người dân (trả góp, quỹ tiết kiệm nhà ở).
-
👉 Tóm lại: Muốn có 1 triệu căn NOXH, Việt Nam cần một cú hích thể chế giống Singapore: lập HDB Việt Nam, chuẩn hóa quy hoạch, công nghiệp hóa xây dựng và đặc biệt là tích hợp nhà ở với việc làm, giao thông, dịch vụ để NOXH không còn là “nhà nghèo” mà thành “giải pháp sống bền vững”.

